
Thứ Tư, 3 tháng 6, 2009
Thứ Ba, 2 tháng 6, 2009
GIA ĐÌNH
Mẹ ơi,
Hôm nay con vừa thất bại trong bài thi môn toán. Con buồn lắm. Ra khỏi phòng thi con có cảm giác như mình vừa rơi mất một cái gì đó xót xa lắm. Con chạy về phòng vật nã và chẳng muốn ăn gì. Con thấy chán chường với việc thi cử, chán chường với những bộ môn tiếp theo. Con muốn rũ bỏ tất cả những thứ đang làm con đau đầu. Chạy ra ngoài phố, con thấy mình như con nai lạc đàn ngơ ngác. Con đang buồn còn mọi người đang cười hả hê với những câu chuyện phiếm.Con đang cô đơn thì họ lại từng tốp từng tớp quây quần. Lúc này sự bực tức cộng với buồn chán tăng lên gấp bội. Con muốn đập phá tất cả, con muốn gào thét lên cho thế giới biết nỗi niềm của mình. Nhưng kìa bóng mẹ đã hiện lên. Mẹ ấm áp và cao thượng đang hướng ánh mắt về phía con. Đôi mắt mẹ đang nói với con nhiều lắm. Con hiểu và chỉ một mình con hiểu thôi. Mẹ đang muốn con gái mẹ quay về phòng và bắt đầu công việc cần làm. Một sự thất bại nhỏ nhoi rồi con có thể làm lại được. Nghĩ đến mẹ lòng con như dịu lại. Mẹ đã đến với con trong những lúc cô đơn và đau khổ. mẹ bên con vỗ về an ủi. Trước mẹ con thật có lỗi. mẹ đang hi vọng ở con nhiều lắm vậy mà con lại quá yếu đối. Mẹ vẫn hiện lên trong tâm trí con bằng những vòng tay âu yếm ngọt ngào. Mẹ đang tiếp cho con sức mạnh để ngày mai con lại tiếp tục những công việc bình thường sau những giây phút yếu mềm kia. mẹ hãy yên tâm mẹ nhé. Đứa con nhỏ bé của mẹ sẽ không tái diễn những hành động kia nữa. con sẽ thường xuyên nghĩ đến mẹ đẻ cuộc sống này nhiều niềm tin để chiến thắng hơn.
Ba tôi không phải là kĩ sư bác sĩ như ba người ta, ba tôi chỉ là một thợ sửa chữa nhỏ . Nhưng lúc nào ba cũng cố gắng làm việc để lo cho hai anh em tôi mọi điều kiện tốt nhất. Ba đã nuôi dưỡng trong đầu hai anh em tôi một câu nói:"ráng học lên con để sau này cho bằng người ta đừng để người ta khinh". Từ đó hai anh em tôi đã rất cố gắng và anh tôi cũng đã vào dược đại học bây giờ tất cả mọi sự lo lắng đang dồn về tôi
Nhưng hôm nay lại có một người nữa hỏi tôi học ở Long An hay Thành Phố làm tôi càng buồn thêm.
Tôi nhớ lại ngày mình đi thi mọi
người nhắn nhủ tôi rất nhiều điều, nhớ nhất là câu nói của anh hai:"cố
gắng
lên nha đừng để SQĐT nó khi dễ".Nhưng tôi đã làm
không được, ngày báo rớt tôi khóc dữ lắm và chính nhờ câu nói của ba mà
tôi đã ngừng khóc bắt đầu làm lại từ đầu:"bây giờ con khóc
làm gì
nữa chỉ làm cho người ta cười vào mặt mình thôi, làm lại từ đầu đi
chứ đừng để
người khác coi thường mình, nước mắt hãy đợi chừng nào ba chết
rối hãy khóc.Cố
gắng lên con gái"
người nhắn nhủ tôi rất nhiều điều, nhớ nhất là câu nói của anh hai:"cố
gắng
lên nha đừng để SQĐT nó khi dễ".Nhưng tôi đã làm
không được, ngày báo rớt tôi khóc dữ lắm và chính nhờ câu nói của ba mà
tôi đã ngừng khóc bắt đầu làm lại từ đầu:"bây giờ con khóc
làm gì
nữa chỉ làm cho người ta cười vào mặt mình thôi, làm lại từ đầu đi
chứ đừng để
người khác coi thường mình, nước mắt hãy đợi chừng nào ba chết
rối hãy khóc.Cố
gắng lên con gái"
Từ đó, tôi mới thắm thía lời ba nói và bây giờ con
đang cố gắng và con hứa con ẽ chado, ba đừng lo.
đang cố gắng và con hứa con ẽ chado, ba đừng lo.
Thứ Hai, 1 tháng 6, 2009
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)